Thứ Năm, 30 tháng 8, 2018

Giảm cân trong 30 ngày với phương pháp thiên nhiên đỉnh cao

Phương pháp giảm cân trong 30 ngày theo cách tự nhiên

Mỡ bụng gây ra nhiều phiền toái, chị em không thể mặc trang phục mình yêu thích. Mỡ bụng làm cho vóc dáng trở nên xấu xí và đằng sau đó là nguy cơ gặp phải nhiều bệnh tật. 

Chắc hẳn không ai muốn mình trở nên xấu xí, khuôn mặt đẹp chưa đủ mà vóc dáng cũng giữ vai trò quan trọng quyết định nhan sắc phụ nữ. Vậy làm thế nào để giảm cân trong vòng 1 tháng nhỉ. Hãy cùng bee14 tìm hiểu công thức cực kỳ đơn giản nhé.


Các bạn không cần phải sử dụng những phương pháp đặc biệt hay liệu trình hút mỡ bụng, chỉ cần lên thực đơn khoa học ăn kiêng hàng ngày với những loại thực phẩm giàu dưỡng chất nhưng bí mật nằm ở chỗ nó không có nhiều chất béo, đường, tinh bột,....

Với người béo thì đôi khi chỉ cần nạp 1 chút đường hay tinh bột cũng khiến cân nặng tăng vùn vụt. Vì thế các bạn cần nắm rõ thông tin này để biết cách chuẩn bị đồ ăn gì tốt nhất cho cơ thể của mình. Nếu các bạn chọn lựa những sản phẩm giàu chất xơ, ít đạm và mỡ thì ăn thoải mái không sợ béo.



Mình đã giảm cân trong 1 tháng thành công chỉ với cách ăn kiêng bằng bột yến mạch mỗi ngày, thực hiện rất đơn giản mà chắc không ai ngờ tới.  Nhưng thực sự yến mạch rất tốt, bởi ngũ cốc kiều mạch có lượng chất xơ lớn giúp đốt cháy calo cực kỳ nhanh chóng. Mình ăn yến mạch thay cơm và ăn thêm nhiều rau xanh. Mỗi chén yến mạch làm cho dạ dày lấp kín không muốn ăn vặt như mọi ngày nữa.

Để giảm cân nhanh chóng 1 tháng thì cần phải luyện tập thể dục nữa, mà chế độ ăn với yến mạch lại cực kỳ tốt. Những vận động viên thể thao cũng thường xuyên ăn yến mạch để cơ bắp vận động mạnh mẽ hơn, ít gây ra mệt mỏi và co cơ khi tập quá sức. Vậy nên vừa bổ cho cơ thể mà lại giảm cân rất hay. 

Nếu các bạn muốn giảm cân theo cách này thì hãy mua bột yến mạch để thử ngay nhé, đảm bảo sẽ giảm cân ngoài sức mong đợi. Chúc các bạn sớm có vóc dáng hoàn hảo trong mơ!!!

Thứ Sáu, 24 tháng 8, 2018

Giảm mỡ bụng hiệu quả bằng phương pháp tự nhiên, sinh tố giảm cân của sao

Làm thế nào để có vóc dáng eo thon như mong muốn, công thức giảm cân của sao có gì hot và muốn trở thành 1 siêu mẫu cá nhân phải làm sao. Các bạn muốn biết điều đó chứ, cùng mình tìm hiểu bí mật này ngay nhé.


có lẽ kể tới chủ đề giảm cân rất có thể coi là điểm muôn thuở, các cách giảm cân hiệu quả luôn được các cô gái săn lùng như tìm vàng. thế giới càng ngày càng phát triển, cuộc sống thường ngày trở nên nhàn hạ hơn, ít phải lao động những công việc chân tay hơn, bởi thời buổi công nghệ giúp cho chúng ta có thể thao tác và tương tác với nhau trải qua những dòng thiết bị điện tử. nói cách khác đó là bước tiến quan trọng nhưng nó sẽ mang đến cho con người khá nhiều bất cập.

Kinh nghiệm giảm mỡ bụng bằng sinh tố


Điều thứ nhất mình xin nói đến là tình hình béo bệu, ít nhiều chị em đã phải tìm chiêu bài giảm cân để mang lại dáng vóc không rườm rà ngày nào. Như chàng ca sỹ mr siro cũng vậy, chàng có giọng hát khá trầm ấm đi vào lòng người nhưng ca sỹ hát hay là chưa đủ. Bởi kh trình diễn trên sân khấu cũng cần đến kỹ năng & tầm dáng bắt mắt. chính vì vậy mr siro đã đưa ra quyết định giảm cân, các chúng ta cũng có thể tìm kiếm từ khóa mr siro giam can sẽ thấy khá nhiều tác dụng từ chiêu thức mà anh đã áp dụng.

nói đến giảm cân thì chắc với đa số chúng ta là cả 1 luận điểm lớn, vì vậy thâu tóm được nhược điểm này. Trên Thị trường có vô số loại thuốc giảm cân được đưa ra, với đủ các Brand Name, mẫu mã. Nhưng phần nhiều không rõ nguồn gốc, đó là điều đáng phiền lòng. Bởi thứ chúng ta uống mỗi ngày vào cơ thể lại không biết được thiết kế từ vật liệu gì thì có bảo đảm hay là không. thế nên hãy cẩn trọng, bởi giữ dáng nhỏ và gọn là điều thiết yếu nhưng không phải quá triệu tập vào nó để rồi gánh hậu quả. Không giống như giảm cân an toàn với công thức bột yến mạch

Có nhiều cách giảm cân hoàn hảo nhất để các bạn vận dụng, như uống sinh tố giảm cân là cách mà đa số chúng ta gái đã thử và thắng lợi, thực sự phương pháp này mang đến xúc cảm giảm cân bất tận. chỉ với những loại trái cây và những thứ kỳ diệu; rau xanh ép nước làm sinh tố uống từng ngày. Trái cây chứa nhiều vitamin & chất xơ, đó chính là phương pháp để bổ xung cho khung hình nguồn vitamin còn thiếu sót & tất nhiên là có công dụng giảm cân nữa nhé.

không dừng lại ở đó cũng có thể có vô số phương pháp giảm cân khác, ví dụ như các bạn tới phòng tập gym mỗi ngày, đốt cháy calo bằng những bài tập khủng khiếp, đổ những giọt mồ hôi. ưu thế của phương pháp đấy là sẽ tăng cường sức đề kháng & để cho sức khỏe cơ bắp tăng lên. các bài tập cường độ cao đốt cháy mỡ bụng rất chi là tuyệt vời nhất, bạn sẽ có chiếc bụng phẳng lì. dáng vẻ thướt tha như là những ngôi sao điện ảnh.

thực chất kể cả các diễn viên danh tiếng họ cũng có thể có cơ chế luyện tập rất là khắc nghiệt hàng ngày đấy các bạn nhé, họ luôn dành thời gian ít nhất 30 phút mỗi ngày để rèn luyện cơ bắp & giữ dáng. chính vì vậy các ca sỹ hay diễn viên sẽ có được vòng eo khá đẹp mắt, không còn có chút mỡ bụng nào.
Nguồn: https://bee14.com

Thứ Năm, 2 tháng 5, 2013

Đừng gọi em vào thứ bảy (P.cuối)




Lúc tôi có cảm giác về mọi thứ xung quanh thì trời đã chuyển sang một màu tối sẫm. Vị tanh của máu nồng lên qua những kẽ tay tôi.
Tôi bấm máy gọi thằng bạn thân đến đưa về. Với tình trạng này, tôi không thể tự lái xe.
Nhìn thấy bộ dạng tôi, nó hốt hoảng lay vai tôi như lay vai người sắp chết.
- Mày điên à, sao lại hành hạ bản thân như thế này?
Về thôi, tao không sao rồi. - Tôi gạt tay nó.
Tôi lảo đảo đứng lên, cúi người chui vào xe.
Cậu bạn có ý ở lại cùng tôi. Có lẽ nó sợ tôi làm những chuyện điên rồ. Nhưng tôi chỉ muốn một mình. Một mình cùng nàng, không có người thứ ba, thứ tư hay thứ năm gì hết. Hình bóng nàng vẫn còn in đậm trong mỗi bước chân nơi tôi qua...
Tôi mở cửa, bàn tay tôi đầy bông băng sau khi thằng bạn nhất quyết lôi tôi vào bệnh viện để băng bó lại vết thương để tránh nhiễm trùng. Tôi cởi áo khoác vứt qua một bên, thả mình vào không gian chìm đắm hương thơm của nàng. Chiếc ghế này nàng đã từng ngồi, chiếc bàn kia nàng đã từng pha cà phê cho tôi và bắt tôi uống cái vị đắng ngắt ưa thích của nàng. Móc treo quần áo kia từng lấp lánh đủ bộ váy áo của nàng và chiếc giá để giầy vẫn còn trống chỗ cho nàng đặt giầy mỗi khi nàng đến.
Tôi không hỏi lý do nàng mất, và tôi có hỏi, có lẽ người ta cũng chẳng chịu trả lời. Cái đó cũng chẳng quan trọng. Nàng vẫn sống, ít nhất là trong trái tim tôi.
Tôi mệt mỏi đi về phía những ô cửa kính.
"Mỗi ánh đèn là một gia đình" - Lời nói ấy của nàng vọng bên tai tôi.
Tôi tựa người vào tường, đăm đăm nhìn ra thế giới ngoài kia. Có ai biết, tôi vừa mất đi một người yêu dấu trong đời?
***
- Anh về muộn nhé! - Một vòng tay choàng qua eo tôi. Tôi vội vã nhận ra hương thơm của nàng.
- Ngân… -Tôi chưa bao giờ gọi tên nàng như thế. Lồng ngực như vỡ bung từng nhịp.
- Em đã đi đâu?
Biến mất để xem anh có nhớ thương em không? - Nàng dụi đầu vào ngực tôi.
- Lần sau đừng đùa anh như thế nữa! - Tôi nghiêm túc xoáy sâu vào đôi mắt nàng. Tôi ghì chặt nàng trong tay và sẽ không để nàng rời bỏ tôi một lần nữa.
Anh tưởng em đã vĩnh viễn rời xa anh?
- Ý anh là tưởng em đã chết rồi đó hả?
Tôi đưa ngón tay chặn bờ môi nàng lại.
- Đừng nói dại!
Nàng gật đầu, ôm chặt lấy cơ thể tôi. Đêm ấy, tôi lại có nàng!
***
Sáng sớm đông trời không nắng. Chỉ có chút ánh sáng dịu dàng hắt lên báo hiệu ngày mới. Nàng thỏ thẻ trong vòng tay tôi:
Em biết hết mọi chuyện, từ việc anh đi theo em đến việc anh về nhà em. - Nàng đem đôi mắt trong của mình nhìn tôi. - Em xin lỗi, lẽ ra em nên nói với anh sớm hơn. Người con trai ấy là bạn thanh mai trúc mã của em. Anh ấy hơn em một tuổi. Trước khi quen anh, em đã dành thứ bảy của em cho anh ấy rồi. Anh ấy bị ung thư, trước khi xạ trị, anh ấy muốn em bên cạnh, ít nhất là vào ngày thứ bảy. Anh ấy luôn muốn thấy em mặc sơ mi trắng… Em thật ngu ngốc khi đã cắt mọi liên lạc vào thứ bảy với anh, anh nhỉ?
Tôi gật đầu. Nàng quả thật ngốc ngếch.
Em làm thế càng khiến anh ghen thôi! - Tôi cốc nhẹ vào đầu nàng. Nàng cười, lôi cánh tay tôi ra gối đầu.
- Còn mẹ em... . - Nàng khẽ ngập ngừng, ánh mắt nàng buồn bã. - Bà ấy cho rằng em quá hư hỏng, trong mắt bà ấy, em đã chết. Và bà ấy nói với tất cả mọi người là em đã chết…
Đôi vai nàng khẽ rung lên. Tôi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mắt nàng.
- Từ ngày gặp anh, chẳng phải em ngoan hơn nhiều rồi sao? - Tôi âu yếm nhìn nàng.
Phải rồi. Mỗi ánh đèn là một gia đình. Anh là ánh đèn gia đình của em. - Nàng cụp mắt lại.
Và mẹ em cũng như vậy... Lúc nào chúng ta về gặp mẹ em nhé!
- ...
Nàng không nói gì thêm, còn tôi thì đang thấy mùa đông ấm lại.


                                                                                                                                                                              (Hết)

Đừng gọi em vào thứ bảy (P.3)




Tôi thức dậy khi những tia nắng sớm mai đầu tiên chiếu qua ô cửa kính. Nàng bé bỏng nằm trong vòng tay tôi. Tim tôi bỗng nhiên cảm thấy ấm áp lạ thường. Người con gái mới quen cách đây hai ngày, mỗi ngày nàng mang đến cho tôi những cảm xúc khác nhau nhưng lại khiến lòng tôi cảm thấy bình yên, hạnh phúc. Tôi không hiểu mình có bị mắc chứng hoang tưởng hay huyễn hoặc bản thân không... vì chỉ mới quen nhau, tôi đã cảm giác như mình và nàng đã là một cặp trời sinh vậy. Tôi chợt nhớ đến lời cô em gái nhỏ của mình nói về mười hai chòm sao: "Anh giai, cung Thần Nông của anh một khi yêu là nghĩ ngay đến chuyện gia đình. Anh chỉ đáng yêu được có ở chỗ này mà thôi".
Người yêu trước đây của tôi, tôi cũng đã có ý định cùng nàng Tết này chính thức về ra mắt. Nhưng có vẻ cô ấy vẫn không can tâm trói buộc mình.
Mi mắt nàng khẽ động đậy. Nàng he hé mở mắt, gặp ánh sáng vội rúc nhẹ vào ngực tôi như một con mèo con bé bỏng. Có lẽ nàng vẫn đang nghĩ tôi là một cái chăn - hay là một cái gì tương tự như thế, để lúc nàng tỉnh táo, nàng giật mình, tránh xa ra như không tin vào bất cứ điều gì.
Như tìm thấy nét thiên thần trong ánh nhìn thảng thốt ấy, tôi bật cười:
Anh có làm gì đâu mà em hoảng sợ vậy?
Nàng giữ nguyên khoảng cách, kéo tấm chăn che kín ngực, môi nàng mấp máy:
- Cảm ơn anh vì đêm qua đã cho em nương nhờ!
- Chẳng phải anh mới là người phải cảm ơn em sao? -Tôi vươn tay về phía trước, vuốt nhẹ lên đôi má hồng của nàng.
Chúng tôi yêu nhau từ hôm ấy...
***
Nàng thường đến nhà tôi, bất cứ khi nào tôi rảnh rỗi. Và bao giờ nàng cũng thật gợi cảm trong chiếc áo sơ mi trắng thùng thình của tôi, rồi lại chăm chỉ nấu ăn, giặt giũ... Những lúc nhìn nàng, tôi luôn có cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc của một gia đình nhỏ.
"Ông trời thương tôi mới cho tôi gặp nàng" - tôi vẫn thường cảm ơn đời bằng sự hài lòng đến tuyệt đối như thế! Tuy nhiên, có một điều duy nhất khiến tôi cảm thấy khó chịu, là nàng thường xuyên biến mất vào ngày thứ bảy.
Nàng ở bên tôi 6 ngày trong tuần nhưng đến ngày thứ bảy, nàng lại biến mất khỏi cuộc sống của tôi. Có những thứ bảy, tôi gọi cho nàng đến gần trăm cuộc điện thoại nhưng đều không liên lạc được. Sự biến mất của nàng khiến tôi phát cáu và thấy khó chịu vô cùng. Tôi nghĩ mình có quyền hỏi lý do nàng đi đâu vào ngày thứ bảy nhưng nàng nhất định không nói. Lúc đó, nhìn khuôn mặt đáng thương của nàng, tôi không nỡ tra khảo thêm nữa. Và để làm dịu nỗi bực dọc trong tôi, nàng lại đem thân hình nóng bỏng của mình, quyết liệt hơn bao giờ hết... khiến tôi quên đi hết thảy.
Nhưng tôi không thể chịu được sự biến mất khó hiểu của nàng nữa. Và tôi quyết định sẽ âm thầm tìm hiểu tất cả mọi chuyện...
Có lẽ nàng chẳng bao giờ nghĩ tôi sẽ theo dõi nàng làm gì vào ngày thứ bảy vì nàng vẫn thường nói: "Em tin anh sẽ không làm những điều em không bao giờ muốn". Nhưng tôi quyết định phản bội niềm tin ấy của nàng bởi tôi quá yêu nàng. Tình yêu luôn là lý do cho mọi lý do...

Tôi trân trân nhìn nàng e lệ bên chàng trai trẻ, hai người sánh bước bên nhau trong công viên buổi chiều đông. Nàng mặc chiếc áo sơ mi trắng như lần đầu tôi gặp nàng, vẻ đẹp đó thiên thần hơn hết thảy nhưng ký ức về trong tôi về nàng.
Chàng trai đó có lẽ chỉ trạc tuổi nàng, nghĩa là kém tôi tám tuổi. Hắn đeo kính cận, dáng vẻ thư sinh và sạch sẽ.
Đột nhiên, hắn nắm lấy tay nàng, hôn nhẹ lên mái tóc nàng... những hành động đó tôi tưởng là đặc quyền của riêng tôi, vậy sao nàng lại trao cho cả người khác? Và đáp lại những hành động âu yếm của anh chàng đó, nàng chỉ ngại ngùng cúi đầu.
Tôi ghen. Con tim đau nhói. Máu nóng bốc lên tới đỉnh đầu. Sao có thể không ghen được? Vậy ra, tất cả các buổi chiều thứ bảy nàng từ chối tôi là vì hắn?
Tôi quay xe, không muốn nhìn tiếp vào cái bi kịch đang hiển hiện ngay trước mắt mình...
Tôi điên cuồng quăng mình trong bar cho đến đêm. Thứ bảy là ngày biến mất của nàng. Sẽ chẳng bao giờ nàng chịu nhắn tin lại cho tôi, huống gì là việc nàng sẽ chủ động liên lạc?
Hôm nay, tôi sẽ trở thành một kẻ "ăn tạp". Vì nàng, tôi sẽ trở thành "một kẻ ăn tạp".
Tôi chọn một ả có dáng người bốc lửa, khuôn mặt dày những phấn và son đỏ tươi như màu máu. Tôi chuếnh choáng để ả đó dìu đi.
Nàng không thể trách tôi được, tất cả là vì nàng.
Tôi gạt tay ả đó, tự mình cởi cúc áo. Cúc áo của tôi, nếu không phải là nàng cởi thì chẳng có ai có được đặc quyền ấy. Tôi đổ ập thân mình lên người đàn bà đang lả lơi mời chào...
Nhưng vào cái thời khắc quan trọng nhất, tôi lại nhớ đến nàng. Tôi không thể phản bội nàng được. Từ khi gặp nàng, tôi đã từ chối hết tất cả những lời mời chào "tăng ba". Lúc đầu cũng ái ngại khi bị cười cợt "không phải đàn ông" nhưng sau này quen dần, nghe cũng thấy êm tai, chẳng ai trách được.
Tôi bật dậy trong ánh mắt ngỡ ngàng của người đàn bà trước mặt. Mặc vội quần áo, tôi lao về nhà, biết đâu nàng đang chờ tôi ở đó?
Tôi vội vã mở cửa phòng nhưng không gian hoàn toàn tĩnh lặng. Chỉ có bóng đêm bao trùm và một vài mảng bị xé rách bởi ánh điện thành phố rọi vào qua ô cửa kính.
Tôi lặng lẽ hút thuốc. Những vòng khói trắng lại nhẹ bay lên đầu. Người phụ nữ của tôi, tôi hoàn toàn không nắm giữ được...
***
Chủ nhật, nàng lại đến. Tôi hờ hững như không biết sự tồn tại của nàng. Nàng dường như cũng cảm nhận được điều đó nhưng nàng tuyệt nhiên không hỏi gì và tôi cũng không nói gì. Cả không gian chìm vào tĩnh lặng đến ngột ngạt.
- Em về...
Đôi giầy cao gót của nàng gõ lạnh tanh trên nền nhà, hiu hắt từ hành lang vọng lại rồi im hẳn. Tôi không níu kéo. Cái bản chất sỹ diện của đàn ông không cho phép tôi níu kéo nàng. Nhưng có lẽ tất cả không phải vì sỹ diện, mà vì tôi sợ "sự thật" kia... Nếu nàng thừa nhận đã phản bội tôi, hay là phản bội người kia - vì rất có thể tôi là người đến sau - thì tôi không biết phải giải quyết mọi chuyện như thế nào?
(Còn nữa)

Đừng gọi em vào thứ bảy (P.2)





Tôi ngồi đợi nàng tại trạm xe buýt hôm trước. Hương tàn hoa sữa cuối mùa phảng phất đâu đây khiến không gian càng thêm phần lãng mạn. Xung quanh, các đôi tình nhân quấn quýt, ôm ấp, nắm tay nhau lướt nhanh trên đường.

Tôi trôi vào dòng suy nghĩ mông lung nhưng không quên chăm chú tìm kiếm bóng dáng nửa thiên thần, nửa ác quỷ của nàng. Thời gian trôi thật chậm….

Nhìn đồng hồ, đã hơn nửa tiếng so với thời điểm lúc tôi gặp nàng hôm qua. Những người chờ xe buýt lần lượt đến rồi đi, chỉ còn mình tôi vẫn ngồi ở đó, như giễu đời sống nhanh và quá hờ hững.

Tôi vốn chẳng phải là người kiên nhẫn nhưng cái niềm tin sắt đá vô hình ấy tiếp cho tôi thêm kiên trì để đợi chờ. Tôi mở điện thoại, áp vào tai nghe bản You are not alone của Micheal Jackson như một sự xoa dịu cho tâm hồn.

Điện đã lên, dòng ánh sáng mơ hồ trên đường mờ mờ ảo ảo. Thêm một tiếng nữa, tôi chẳng thể trở thành hòn đá “vọng nữ nhi” nên quyết định đứng dậy ra về. Phụ nữ đẹp chẳng bao giờ nói dối, chỉ có cánh đàn ông không hiểu hết được lời họ nói mà thôi.
***
Tâm trạng không vui, tôi quyết định rẽ vào một bar cũ mà lâu rồi tôi chưa đến. Bar tương đối “sạch” nhưng nhìn chung vẫn không thể thiếu các anh trai muốn săn gái và các em gái nóng bỏng váy ngắn chân dài đủ kiểu. Gọi một chút rượu nhẹ, tôi uống được nhưng không sành sõi về rượu lắm. Còn những lần trước, đối tác uống gì, tôi uống nấy và chả bao giờ chủ động đề nghị “tăng ba”.

Tôi là đàn ông bình thường với những khao khát rất đỗi bình thường nhưng không bao giờ “ăn tạp”. Tôi chỉ thích những cô gái có gương mặt hiền lành một chút, mộc mạc một chút. Tôi làm tình không bao giờ hôn họ nhưng vẫn thường chọn các em ít phấn son bởi tôi không thích những thứ mùi ma mị đó.
Tôi đảo mắt một vòng, bar này hình như đã được thiết kế lại. Hệ thống đèn cũng mờ ảo, hoành tráng hơn, âm thanh có phần tốt hơn trước.

Nhưng những cái đó nhanh chóng trôi qua tâm trí tôi không một vết tích. Tôi chợt trông thấy một bóng hồng. Nàng đang ngả ngớn cười cợt trong vòng tay một gã thanh niên cao to. Thân hình bốc lửa của nàng thu hút những ánh nhìn khao khát của các gã đàn ông trong bar. Lúc đó, tôi chợt thấy mình cô độc và trong đầu bỗng dưng nghĩ đến chuyện xin số “một em nào đó” của thằng bạn thân để tâm sự cho hết đêm dài.

Bar quá ồn ã. Khi tôi đang định nhắn tin thì những ngón tay lập tức cứng đơ trên bàn phím. Tôi nhìn rõ mặt nàng, trong lòng bỗng quặn một nỗi đau không thể nào diễn tả…

Người con gái đó không ai khác chính là nàng, cô gái hôm qua vay tiền tôi ở bến xe buýt.

Nàng gần như lột xác trong bộ váy quây ngắn cũn cỡn. Gương mặt trang điểm nhẹ nhưng đầy ma mị. Người đàn ông bên cạnh đang định hôn nàng nhưng nàng nghiêng người để tránh hành động thô lỗ ấy. Cái nghiêng người điệu nghệ đó chứng tỏ nàng đã làm thuần thục hành động ấy đến hàng trăm lần.

Bỗng dưng, nàng nhìn thẳng về phía tôi. Trong ánh điện chập chờn, tôi vẫn thấy ánh mắt nàng thoáng nhìn tôi với vẻ kinh ngạc. Rồi nàng mỉm cười và rời khỏi vòng tay người đàn ông kia để tiến đến chỗ tôi:

- Thật hiếm gặp một người đẹp trai mà lại ngồi một mình như anh. Mình uống cùng nhau nhé!

Tôi khẽ chạm cốc với nàng. Nếu không phải tại ánh mắt nàng nhìn tôi lúc trước, có lẽ tôi đã tưởng mình nhận lầm người. Cái vẻ e thẹn, dè dặt của nàng ngày hôm qua đã biến mất không còn chút dấu tích.

- Em không cần phải giả bộ như chưa gặp nhau bao giờ như thế đâu.- Tôi xoay xoay chiếc cốc, vẻ trầm buồn. 
Ngày hôm nay chúng ta đổi vai hay sao? Anh có trách vì em đã không giữ đúng lời hứa? - Nàng cười lớn.

- Phụ nữ đẹp chẳng bao giờ nói dối, chỉ có cánh đàn ông không hiểu hết được lời họ nói mà thôi.

Tôi lặp lại câu triết lý của mình như một câu trả lời cho mọi câu hỏi của người đàn bà đẹp. Nàng chống tay lên bàn, tựa đầu vào mu bàn tay, nghiêng đầu sang một bên nhìn tôi rồi cười.

- Anh cũng là người có tâm hồn nghệ sỹ đấy chứ?

Tôi đặt chiếc cốc lên bàn, nhìn xoáy sâu vào đôi mắt nàng:

- Đi cùng anh đêm nay được không?

Câu nói đó trôi qua miệng tôi một cách hết sức tự nhiên. Tôi đang cảm thấy vô cùng trống trải. Nỗi trống trải đó là do nàng gây ra và bây giờ, tôi đòi hỏi ở nàng một sự “đền bù”.

Trả cho ba nghìn của anh, có vẻ như là quá rẻ? - Đôi môi nàng cong lên giễu cợt nhưng ánh mắt nàng lại sáng lấp lánh. Giờ tôi lại hiểu thêm được một điều: Đàn bà đẹp thường rất khó hiểu.

- Em muốn bao nhiêu thì tùy, miễn không vượt qua giới hạn của hoa hậu là được.

Nàng lại cười, tiếng cười khoái trá, đầy thách thức:

- Em thấy mình phải hơn hoa hậu chứ? - Nàng choàng tay qua eo tôi. – Mà ở đâu vậy anh?

- Nhà anh cách đây không xa. Nếu em không phiền...

- Ô tô hay xe máy?

- Đi bộ.
- Đi bộ? Hay ho đấy! Bình thường em đi đôi giày mười hai phân, hôm nay lần đầu tiên em đi đôi mười lăm phân. Anh thật biết chọn ngày quá!

- Có thể cởi dép ra để anh cõng, chỉ sợ em ngại…


Không ngờ nàng cởi dép, leo lên lưng tôi thật. Nàng bảo, từ trước đến nay, chưa có người đàn ông nào tình nguyện cõng nàng, nàng phải thử xem sao.

Nàng kéo chiếc váy lên cao, để lộ chiếc quần ngắn màu đen bên trong. Hai chân nàng buông dài bên sườn tôi, đôi dép mười lăm phân của nàng đong đưa theo từng nhịp chân tôi bước. Ngực nàng tì mạnh vào lưng khiến tôi không thể không nghĩ đến những điều đen tối - nhưng ở mức độ nhẹ nhàng bởi tôi còn phải dồn sức để cõng nàng về nhà.

Nàng cứ ở trên lưng tôi như thế cho đến lúc gần tới khu chung cư của tôi.

Đặt em xuống, đến lúc này thì cần phải đẹp.

Tôi nhấn thang máy lên tầng 11. Đứng cạnh nàng, tôi có cảm giác tức ngực và hơi hồi hộp. Ngược lại, nàng hết sức tự nhiên. Nàng làm tôi có cảm giác nàng là chủ nhà, còn tôi mới là khách.

Nàng ngắm nhìn căn phòng của tôi một hồi.

- Đàn ông độc thân thì như thế này cũng không đến nỗi nào.

- Có người đến dọn nhà theo tiếng mà em. Chanh muối nhé?


Em không uống gì nữa cả - Nàng lắc đầu rồi tiến về phía bức tường bằng kính nhìn xuống phố đêm.

Tôi cầm cốc chanh muối ra đứng cạnh nàng, cùng dõi mắt nhìn xuống phía dưới.
- Mỗi ngọn đèn có một gia đình!

- Triết lý thôi em, có hàng ngàn ngọn đèn không gia đình trong cái thành phố nhốn nháo này.


Tôi bất giác luồn tay qua eo nàng, đem cơ thể nàng áp sát vào cơ thể mình. Không biết do bóng đêm mờ ảo hay bị chính nàng mê hoặc mà tôi cảm giác như mình đã yêu nàng từ kiếp trước?



Nàng ngoan ngoãn nằm trong vòng tay tôi, không chút kháng cự. Mái tóc nàng thơm mềm chạm vào má tôi khiến những tế bào đàn ông trong cơ thể tôi trỗi dậy. Tôi bế nàng lên giường, nồng nhiệt nhưng vẫn nhẹ nhàng. Tôi không muốn làm nàng đau. Trong mắt tôi, nàng là cô gái mỏng manh, yếu đuối mà tôi phải nâng niu, trân trọng.

Tôi hôn nhẹ lên cánh môi nàng. Đôi cánh tay trần của nàng vòng hờ qua cổ tôi, đôi mắt lim dim chờ đợi…

Chiếc váy đen của nàng và bộ quần áo công sở của tôi nhanh chóng được trút bỏ, chúng tôi hòa quyện vào nhau trong những đắm say gấp gáp. Tôi cảm nhận được làn da mềm mại của nàng dưới bàn tay mình. Từng nơi trên cơ thể nàng, cánh môi tôi đi qua đều hằn lên chút vệt đỏ. Tôi không thể tiết chế được bản thân nữa…

Tôi đem tất cả những trống vắng và đợi chờ trả lại cho nàng. Nàng như biết lỗi, đem toàn bộ cơ thể và sự chân thành của bản thân để chuộc tội với tôi.

Chiếc rèm cửa bay bay trong gió. Trong hàng ngàn căn nhà ở dưới kia, chắc chắn sẽ có gia đình…
(Còn nữa)


Đừng gọi em vào thứ bảy (P1)






Nàng choàng nhanh chiếc áo sơ mi lên người rồi vội vã cài cúc lại. Những ngón tay thon dài cài thoăn thoắt hàng cúc điệu đà một cách thuần thục. Dáng người mỏng manh của nàng in dài trên nền nhà dưới ánh nắng chiều tà soi qua cửa kính.

Nàng cào nhanh mái tóc hơi rối. Những lọn tóc đen xõa trên đôi bờ vai mềm mại. Tôi như lại thấy mùi dầu gội của nàng thoảng qua nơi cánh mũi. Ngọt ngào, quyến rũ. Tôi thèm được kéo nàng lại, áp đầu vào bộ ngực trần đầy đặn của nàng nhưng nàng đã nhanh như sóc thoát khỏi tầm nhìn của tôi.

- Nhớ đấy, đừng bao giờ gọi em vào thứ bảy!


Tiếng kéo cửa mạnh mẽ, dứt khoát rồi tất cả lại trở về im lặng. Âm thanh vọng lại từ khuôn miệng nàng vẫn còn luẩn quẩn trong căn phòng kín.

Tôi vẫn mình trần quấn chăn, nửa nằm nửa ngồi tựa vào thành giường, kéo cánh tủ bàn bên cạnh giường ngủ lấy một điếu thuốc rồi châm lửa đốt. Những vòng khói trắng đục nhè nhẹ lan mê hoặc như màu áo của nàng…
***
Tôi gặp nàng vào một thứ bảy chiều muộn chớm đông. Tôi lang thang trên con đường đông nghịt người mà vẫn cô quạnh. Tôi lặng lẽ đá một hòn sỏi nhỏ, cho nó lăn cùng tôi trên chặng đường đơn độc như một chàng trai ngây ngô mới lớn. Viên sỏi lăn tròn và dừng lại dưới chân nàng nhưng nàng không hề để ý.

Nàng mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nghiêm chỉnh ngồi đặt tay lên đùi tại một điểm chờ xe buýt, đôi mắt đen nhìn vô định về khoảng không trước mặt, ánh mắt thoảng chút bần thần….

Chăm chú theo dõi nàng, trong tôi bỗng nhiên dâng lên cảm giác thích thú, tò mò... Cái cố hữu của đàn ông là khát khao được sở hữu.
Tôi cúi người thật thấp để nhặt viên sỏi nhỏ ngay dưới chân nàng, làm bộ hóm hỉnh và chào nàng một câu:

- Dường như viên sỏi nhỏ này thích em. Nó đã rời chân tôi mà lăn đến chân em rồi!
Nàng mím môi không nói gì, ánh mắt lộ chút dè dặt. Tôi khẽ nhún vai ngồi xuống cạnh nàng.

- Một kiểu làm quen cũ rích nhỉ? - Tôi đan ngón tay vào nhau, lơ đãng nhìn con đường nườm nượp xe cộ trước mặt. Chiều chớm đông, Hà Nội dù nhộn nhịp nhưng vẫn buồn.

Một phút im lặng. Khi cái thằng tôi đã tự giễu mình và định đứng dậy để tiếp tục lang thang trên phố đông thì nàng chợt lên tiếng:

- Anh có thể cho em vay ba nghìn để đi xe buýt không?

Tôi xoay người sang nhìn nàng, thấy gương mặt nàng đỏ bừng e thẹn. Ở khoảng cách rất gần này, tôi mới thấy hết nét đẹp của nàng. Cánh môi đỏ, làn da trắng và thân hình thiếu nữ, chỗ cần đầy thì rất đầy, chỗ cần thon nhỏ thì rất nhỏ. Chiếc sơ mi trắng hơi rộng chẳng thế nào che giấu được cái sự tuyệt mỹ ấy.

- Em vừa bị giật túi xách trên đường. - Giọng nàng lí nhí.

Không biết tôi có nên cảm ơn kẻ đã giật túi xách của nàng hay không. Tôi vui vẻ cho tay vào túi quần, lôi ra vài đồng tiền lẻ đã thủ sẵn đề phòng lúc tôi mỏi chân thì sẽ leo lên xe buýt. Cái vẻ mặt phởn phơ của tôi thật chẳng đúng phép lịch sự tí nào. Đáng lẽ, tôi phải tỏ vẻ buồn rầu, thông cảm với nàng nhưng thật là không may khi tôi lại dùng cái vẻ mặt hớn hở nhất:

- Ba nghìn dành cho em nhưng chỉ vay thôi phải không?

Nàng nhẹ gật đầu.

- Anh có thể gặp em ở đầu để đòi nợ? - Tôi vẫn mặt dày mà lấn tới. Nàng khẽ thở hắt ra một tiếng, đảm bảo là tôi đã làm nàng thấy đủ phiền phức.

- Ngày mai, chỗ này, giờ này, em vẫn đứng bắt xe ở đây.

Nếu thật vậy thì không uổng công làm quen, tôi tin những điều nàng nói không có bất cứ một sự dối trá nào. Phụ nữ đẹp chẳng bao giờ nói dối, chỉ có cánh đàn ông không hiểu hết được lời họ nói mà thôi.

- Vậy hẹn em ngày mai!

Nàng bối rối cầm lấy ít tiền lẻ. Chiếc xe buýt đến. Nàng gật đầu chào đáp lễ rồi rảo bước lên xe. Chiếc áo trắng của nàng đang lẫn dần vào đám đông chen chúc, chật chội.

Tôi lại ném viên sỏi nhỏ xuống đường và tiếp tục đá, lòng vu vơ nghĩ về cuộc hẹn ngày mai. Công việc vắng tôi vài ngày, chắc cũng chẳng tới nỗi rối tung lên.

Tôi nhớ lại gương mặt sếp buổi chiều nay, khi anh ta vỗ vai tôi và hỏi:

- Không phải bị người yêu đá nên đổ bệnh rồi chứ?

Tôi cười nhạt một tiếng, không nói gì. Cái kiểu khinh đời và ngạo mạn làm tôi chẳng bao giờ ngóc đầu lên được.

-  Cũng sẽ nhanh qua thôi anh ạ, gái gú là phù du mà.

Ừ, thì đúng là tôi bị đá. Nàng ra đi một cách rất hoành tráng. Nàng nhắn tin kể chuyện với đồng nghiệp tôi - người nàng mới gặp qua một bữa lẩu đi cùng tôi, và sau đó cả cơ quan tôi đều biết. Tôi chẳng tiếc nàng thứ gì nhưng tính nàng đa sầu đa cảm mà công việc của tôi lại bận rộn, ít còn thời gian quan tâm đến nàng nên nàng “xin phép” tôi cho nàng trở thành người yêu cũ. Thế thì tôi thả nàng đi, cho nàng bay về miền đất mơ mộng của mình, kết thúc mối tình nửa năm với cơ man nào là quần áo, túi xách, giày dép và trang sức…

Tôi trở về căn hộ của mình, nơi ngập tràn ánh sáng chiếu vào phòng ngủ của tôi mỗi ngày. Ít ra thì tôi vẫn là một chàng trai lạc quan, yêu đời nên ánh sáng là thứ không thể thiếu. Chiếc rèm cửa màu xanh dương bay bay trong gió, thế nào mà lại khiến tôi nhớ tới màu áo nàng.

Nàng có gương mặt trong sáng của một thiên thần và thân hình gợi dục của quỷ.

Tôi nhấp một ngụm chanh muối, để cái vị ngọt và mặn chảy qua cổ, quánh lại, rồi giãn ra thanh thản

Tôi lại xin sếp về sớm một chiều nữa.
- Đi tìm tình yêu mới hả? - Sếp nghi hoặc nhìn tôi rồi hỏi.
- Vâng, buổi nay nữa thôi, xin được số điện thoại thì em sẽ sắp xếp lịch trình cho phù hợp.
- Nốt buổi này thôi nhé! - Sếp thở dài.
- Tuân lệnh! - Tôi tỏ vẻ hóm hỉnh giơ tay chào sếp như một người lính.

Tôi mất gần hai phút trước gương trong phòng vệ sinh để sửa sang trang phục và vuốt lại mái tóc. Chẳng bao giờ tôi lại dành nhiều thời gian cho bản thân đến thế! Tôi vốn là kẻ tuềnh toàng, thế mà cái tuềnh toàng ấy lại được chị em đánh giá là "có khí chất lãng tử".
Khi tôi quay bước đi, có rất nhiều ánh mắt của cô nàng đang dõi theo tôi... nhưng tôi bản chất, tôi vốn không phải là chàng trai đa tình.
(Còn nữa)